Tạo hóa đã sinh ra đàn ông và đàn bà, mỗi bên đều có một kho báu hạnh phúc. Nhưng oái oăm là chìa khóa mở cánh cửa kho báu đó lại do phái kia nắm giữ. Trong hàng triệu người, chỉ có một người mở được ổ khóa đó. Tìm được đúng người đang giữ chìa khóa, để mở cánh cửa kho báu hạnh phúc cho riêng mình, cũng không đơn giản, do vậy có người cả đời vất kiếm tìm mà vẫn không thấy…
*
Trai - Gái thì cũng là người
Đều do cha mẹ đất trời sinh ra
Nhưng đàn ông khác đàn bà
Chỉ là tóc ngắn, hay là ria râu...?
Đàn ông chẳng thể có bầu
Sinh con đẻ cái bắt đầu từ ai?
Tới khi tóc bạc râu dài
Đàn ông vẫn tưởng ít ai bằng mình...?
Đàn ông là phái đa tình
Suốt đời cái tỉnh tình tinh nó hành
Mấy người danh toại công thành
Mà không dựa bóng, nhờ danh đàn bà?
Núi cao, biển rộng vượt qua
Dễ hơn cái váy đàn bà lửng lơ
Đàn ông là lũ dại khờ
Sẵn sàng gục ngã bên bờ ái ân…
Cuối đời mỏi gối chùn chân
Người ta mới hiểu chẳng cần đâu xa
Khi nào đời nổi can qua
Đàn ông mới biết đàn bà hay không
Trong đàn bà có đàn ông?
Em đùa “chẳng muốn lấy chồng nữa đâu”
Núi cao, biển rộng, sông sâu...
Bao người vất vả bắc cầu vượt qua
Trong đàn ông có đàn bà?
Rau dưa, mắm muối, cửa nhà cùng chung
Bao người xuống bể lên rừng
Vẫn không quên được đã từng đợi trông
Bởi vì đời lắm bão dông
Nhiều người kiêm cả đàn ông - đàn bà
Nhà quê mình vốn thật thà
Làm sao đanh đá, chua ngoa, lắm lời?
Qua bao thử thách cuộc đời
Qua bao cạm bẫy gọi mời kề bên
Tưởng chừng như đã lãng quên
Trái tim em vẫn mang tên... đàn bà!
Đàn ông ngơ ngẩn lúc xa
Rưng rưng nước mắt như là trẻ con
Trăm năm núi đá cũng mòn
Mà sao người mãi vẫn còn vấn vương?
Đàn bà trẻ đẹp, dễ thương
Đàn ông nào dám bình thường nữa không
Trong đàn bà có đàn ông
Trong đàn ông có rất đông đàn bà…
Hà Nội, 2018 - 2024
Đ.V.H
Trái tim người lính
Đặng Vương Hưng