Ảnh do tác giả cung cấp.
Chiều thu bên Hồ Gươm, một ông già đẩy chiếc xe nôi đưa cháu bé đi dạo thật gần gũi, thân thương. Những bước chân chầm chậm trên vỉa hè lát gạch quen thuộc, dưới tán lá cây cổ thụ già cỗi đã chứng kiến bao đổi thay của Hà Nội. Đứa trẻ ngồi trong xe mang hai dòng máu như minh chứng cho sự giao thoa, hòa hợp và hội nhập giữa các nền văn hóa như một tất yếu của thời đại. Với đôi mắt trong veo, bé ngước nhìn xung quanh với sự ngạc nhiên và háo hức, có lẽ đây là những khoảnh khắc đầu tiên bé cảm nhận được mùa thu Hà Nội, còn ông già thì trầm tư, ánh mắt chứa đựng biết bao ký ức xa xăm.
Nơi đây, Hồ Gươm không chỉ là một hồ thu bình thường, mà là nơi lưu giữ những câu chuyện lịch sử thiêng liêng. Đây là nơi vua Lê Lợi trả lại gươm thần cho Rùa Vàng sau khi đất nước đã yên bình. Hình ảnh ấy như nhắc nhở mỗi người Việt Nam về lòng yêu nước, về những hy sinh vì độc lập, tự do của dân tộc. Ông già, với mái tóc đã bạc, có lẽ cũng mang trong mình những ký ức về thời hào hùng khi đoàn quân tiến về Thủ đô trong niềm vui chiến thắng vào mùa thu Tháng Mười năm ấy.
Ngay đấy, một đôi bạn trẻ đang ngồi lặng lẽ bên bờ hồ. Họ thì thầm với nhau những câu chuyện tình yêu, ánh mắt họ hướng về tương lai, với những ước mơ và hoài bão. Đối với họ, Hồ Gươm không chỉ là nơi chứng kiến tình yêu mới chớm nở mà còn là không gian kết nối giữa quá khứ và hiện tại, nơi mà cách đây 70 năm đoàn quân chiến thắng đã từng đi qua. Tôi tin thế hệ trẻ hôm nay không thể quên những lớp người đi trước đã chiến đấu và hy sinh để họ có được những giây phút yên bình này, để có thể thả mình trong gió thu nhè nhẹ, không còn âm thanh của bom đạn, chỉ còn trong kí ức về Hà Nội của một thời hào hùng. Chỉ còn âm vang lời hát "Đây Hồ Gươm, Hồng Hà, Hồ Tây... Đây lắng hồn núi sông ngàn năm..."
Hai thế hệ, ông già và cháu nhỏ, đôi bạn trẻ và tôi đều gắn bó với mùa thu Hà Nội theo cách riêng của mình. Một thế hệ đã sống qua những thăng trầm, những biến đổi lớn lao của đất nước, một thế hệ còn trong sáng và hồn nhiên trước cuộc đời rộng lớn phía trước. Và giữa họ là mùa thu, là Hồ Gươm, là trái tim của Hà Nội – nơi lưu giữ những giá trị không bao giờ phai nhạt.
Cái đẹp của mùa thu Hà Nội không chỉ nằm ở cảnh sắc thiên nhiên, mà còn ở sự giao hòa giữa quá khứ và hiện tại, giữa những câu chuyện lịch sử và cuộc sống đời thường. Mỗi con người đi qua Hồ Gươm đều mang trong mình một phần của Hà Nội, một phần của mùa thu, và một phần của dòng chảy lịch sử.
Có lẽ, ông già đẩy chiếc xe nôi ấy đã từng là một trong những người lính chiến đấu để bảo vệ mảnh đất này, để rồi bây giờ, ông lại tiếp tục hành trình của mình bên đứa cháu nhỏ, và rồi khi cháu lớn khôn ông sẽ truyền lại những giá trị thiêng liêng qua những câu chuyện mà chỉ Hà Nội mùa thu mới có thể mang đến. Và đôi bạn trẻ kia, với những lời hẹn ước, sẽ tiếp tục viết tiếp câu chuyện của riêng họ, nhưng chắc chắn không quên những bóng hình của những người đã đi trước, của những mùa thu đã qua.
Trên con đường ven hồ, tôi - một người lính già lặng lẽ bước đi, tay cầm máy ảnh chụp từng góc phố, từng khóm cây đang bắt đầu ngả vàng. Tôi không chỉ chụp cảnh sắc của mùa thu, mà còn là chụp lại những ký ức, những hình ảnh về một Hà Nội mà tôi và đồng đội đã bảo vệ, đã chiến đấu và gìn giữ.
Hai thế hệ, một ông già và cháu nhỏ, một người lính già và đôi bạn trẻ, tất cả đều gắn kết bởi một mùa thu Hà Nội, và Hồ Gươm, nơi chất chứa cả quá khứ lẫn hiện tại. Thế hệ đi trước đã trải qua những gian lao thử thách để hôm nay họ chứng kiến thế hệ trẻ lớn lên, tự do và hạnh phúc, tận hưởng vẻ đẹp thanh bình của một thủ đô yêu dấu.
"Em nghe chăng trong lắng sâu
Nơi hồng trái tim mình
Hà Nội mùa thu ôi xao xuyến trong lòng ta..."
Mùa thu Hà Nội – một mùa gắn liền với lịch sử, với tình yêu, với ký ức và tương lai. Một mùa mà mỗi người, dù ở độ tuổi nào, cũng tìm thấy cho mình một góc bình yên giữa lòng Thủ đô.
Q.T
Trái tim người lính