Thế rồi, từ đâu, một cây bìm bìm mọc lên. Ban đầu, nó chỉ là một cành dây nhỏ, yếu ớt, bám vào chân giậu. Người chủ không để ý lắm, chỉ nghĩ nó là một loài cây dại vô hại. Chẳng mấy chốc, dây bìm bìm bắt đầu phát triển mạnh mẽ, thân cây vươn dài, những chiếc lá xanh non đua nhau mọc. Nó bắt đầu bám vào chiếc giậu, quấn chặt lấy từng thanh gỗ, leo lên cao hơn, cao hơn nữa.

Một ngày nọ, một người lạ mặt đi ngang qua. Thấy chiếc giậu đã cũ, lại bị dây bìm bìm quấn kín, người ấy nói với chủ vườn: "Sao ông không chặt bỏ dây bìm bìm này đi? Nó sẽ làm hỏng chiếc giậu mất."
Người chủ mỉm cười và đáp: "Không sao đâu. Dù nó có bám vào, nhưng chiếc giậu này vẫn rất chắc chắn. Hơn nữa, những chiếc lá xanh kia cũng làm khu vườn thêm đẹp."
Thời gian trôi đi, dây bìm bìm ngày càng lớn, lá sum suê. Nó không còn chỉ bám vào giậu nữa mà còn lan ra những cây xung quanh. Cây bìm bìm lúc này không còn là một loài cây dại yếu ớt mà đã trở nên kiêu hãnh, tự tin rằng mình đang làm cho chiếc giậu thêm phần lộng lẫy. Nó quên mất rằng, chính chiếc giậu kia đã là điểm tựa, là nơi nó bám víu để có thể vươn lên cao.
Một buổi chiều giông bão, gió thổi mạnh, mưa như trút nước. Chiếc giậu gỗ vốn đã cũ kỹ, nay lại phải oằn mình gánh thêm sức nặng của cả dây bìm bìm khổng lồ. Cuối cùng, một tiếng "rắc" vang lên, chiếc giậu đổ sập.
Dây bìm bìm tưởng rằng mình có thể đứng vững một mình, nhưng khi chiếc giậu không còn, nó cũng theo đó mà đổ rạp xuống đất. Những cành dây kiêu hãnh giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn, ngổn ngang dưới nền đất lạnh. Người chủ khu vườn lắc đầu, nhìn đống đổ nát mà thở dài.
Câu chuyện này cho ta bài học rằng, trong cuộc sống, đừng bao giờ quên đi những người đã giúp đỡ, nâng đỡ mình. Sống dựa dẫm và hưởng lợi từ người khác mà không biết ơn, chỉ đến khi họ gặp khó khăn thì quay lưng bỏ mặc, cuối cùng chính mình cũng sẽ chẳng còn điểm tựa nào cả. Giống như dây bìm bìm, khi giậu đổ thì nó cũng chẳng thể nào đứng vững được.