Cỏ dại rất nhỏ bé, yếu ớt nên thường xuyên bị những loài cây khác bắt nạt. Mỗi khi có cơn gió lớn, cành lá của chúng lại bị lay mạnh đến rã rời. Còn mỗi khi mưa rào, bùn đất lại văng khắp nơi lên mình chúng.
"Bạn tre ơi, bạn sao cao lớn, vững chãi thế kia mà không bao giờ bị bắt nạt cả?" một cây cỏ hỏi.
Cây tre mỉm cười, trả lời: "Vì tôi có sự kiên cường của riêng mình. Thân tôi tuy mềm dẻo nhưng không bao giờ cúi đầu. Bạn thấy đấy, gió bão đến, tôi có thể uốn mình theo gió, nhưng gốc rễ của tôi thì vẫn bám thật sâu vào lòng đất. Tôi biết điều gì là tốt cho mình, và tôi sẽ không bao giờ để ai bước lên đầu."
Cỏ dại nghe vậy thì rất ngưỡng mộ. Chúng nghĩ: "Phải rồi, chúng ta chỉ cần đủ mềm dẻo, đủ nhẫn nhịn là sẽ sống sót."

Thế rồi một ngày, có một đàn dê đi qua. Chúng thấy đám cỏ dại thì vui mừng, thi nhau gặm nhấm.
"Nhịn một chút thôi, để chúng ăn cho no bụng rồi đi," một cây cỏ nói.
"Phải, phải," những cây cỏ khác cũng đồng tình.
Nhưng đàn dê thấy cỏ dại không phản kháng thì càng được đà, chúng giẫm đạp, gặm nhấm đến trụi lủi. Cỏ dại đau đớn, nhưng vẫn chọn im lặng. Đàn dê thấy thế thì càng lấn tới. Chúng không chỉ ăn cỏ dại, mà còn tìm cách giẫm đạp lên cả cây tre.
Tuy nhiên, khi dê vừa chạm vào thân cây, cây tre đã lập tức đứng thẳng, thân cứng cáp khiến đàn dê phải bật ra. Cây tre kiên quyết lắc lư thân mình để đàn dê biết nó không dễ dàng bị khuất phục. Cuối cùng, đàn dê hiểu rằng không thể bắt nạt cây tre được, nên chúng đành bỏ đi.
Sau khi đàn dê đi khỏi, cây tre nhìn xuống đám cỏ dại đang tơi tả, cằn cỗi.
"Bạn thấy không? Khi bạn quá nhún nhường, người khác sẽ không còn tôn trọng bạn nữa. Bạn đã cúi mình quá lâu, đến mức họ nghĩ họ có thể giẫm đạp lên bạn lúc nào cũng được," cây tre nói với đám cỏ dại.
"Chúng tôi nghĩ rằng im lặng để giữ hòa khí," đám cỏ dại yếu ớt trả lời.
"Hòa khí không phải là sự một chiều nhẫn nhịn. Hòa khí phải là sự tôn trọng từ cả hai phía. Bạn hiền lành, nhưng bạn cũng cần phải biết tự bảo vệ mình," cây tre đáp lại.
Từ đó, đám cỏ dại dần hiểu ra bài học. Chúng không còn im lặng và chấp nhận bị chà đạp nữa. Chúng học cách cứng cáp hơn, học cách vươn lên dù chỉ là một nhánh nhỏ. Chúng không còn muốn trở thành kẻ cúi đầu, mà muốn trở thành những nhánh cỏ có thể vươn mình đón nắng.
Câu chuyện trên nhắc nhở chúng ta rằng lòng tốt và sự nhẫn nhịn là những phẩm chất quý giá, nhưng chúng cần đi đôi với sự kiên cường và lòng tự trọng. Bạn có thể cúi mình để tránh gió, nhưng không bao giờ được cúi đầu để người khác bước qua.