Trường xưa

Ở bài viết (về bài thơ hay: Chú đi tuần) được nhiều bạn đọc quan tâm bình luận trên câu lạc bộ trái tim người lính. Trong đó có nói về thầy giáo dạy văn mà tôi kính yêu và bài thơ Chú đi tuần của Trần Ngọc viết từ những năm 54 vào thế kỷ trước.

Thầy con sáng tác bài hát (Nhớ mái trường xưa) rồi tập cho cả lớp tôi thuộc. Lời ca mang đậm khí phách của tuổi trẻ từ quê hương, tổ quốc trong tim mỗi chúng tôi khi ra trận. Lớp 7 - khoá 1965-1966 của thầy (tôi làm lớp trưởng) có 21 bạn nam. Kết thúc cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước, thì có 8/21 bạn hi sinh để thực hiện khát vọng thống nhất nước nhà như hôm nay. Trừ hai bạn không đủ sức khỏe vào bộ đội, còn lại đều là thương bệnh binh, mà tôi là thương binh nặng nhất (mất sức 81%).

dt2-dsn2-1725181061.jpg

Tác giả bài viết CCB thương binh Đặng Sỹ Ngọc (thứ ba từ phải sang) cùng đồng đội thắp hương tưởng nhớ Chủ tịch Hồ Chí Minh.

 

Rất tiếc tôi không biết nhạc để thể hiện giai điệu trên dòng kẻ. Tôi xin viết lại lời ca của bài hát đã trên 60 năm rồi tôi vẫn thuộc, để hát cho các cháu học sinh ngày nay, (mỗi lần được hội cựu chiến binh cơ sở phân công tôi nói chuyện truyền thông chống Mỹ cứu nước với thế hệ trẻ).

Sau đây là lời ca của bài hát đó. Bài: nhớ mái trường xưa.

- Ngàn lời ca, phương trời xa, đang gọi ta lên đường

-Ngàn lời ca, phương trời xa, đang giục ta tiến bước

- Ra đi ta ví tuổi hoa tươi thắm, sắc hương mà lòng không nguôi nhớ tới mái trường.

- Ra đi ta vì quê hương, tha thiết bấy lâu vì hận thù này bừng chí phấn đấu.

- Nơi biên thùy xa xôi, ngoài trùng dương sóng gió.

- Nơi đâu cũng có những cánh chim bằng lướt gió tung mây

- Ta vì trường xưa thân yêu

- Ta vì trường xưa đi lên

- Gian lao cũng khó nguy coi thường

- Vui chiến đấu tình ta say sưa, tháng ngày nhịp theo chân bước

- Một chiều từ nơi quê hương

- Lòng ta lưng lưng nhớ tới mái trường xưa.

- Nơi đây khắc bao lời nguyền, thắm thiết tuổi thơ

- Nơi đây khắc bao lời nguyền, dưới mái trường xưa

- Vững chí phấn đấu, hởi người thành niên!

- Vui trong gian lao

Chúng ta cùng tiến lên.

(Thầy Vũ Đình Đậu)

Trái tim người lính