BỮA CƠM CHIỀU THÁNG BẢY
Dậy đi anh! Năm mươi năm rồi anh ngủ mãi
Chốn rừng sâu sau trận đánh năm xưa
Đồng đội anh mấy người còn nằm cạnh
Sống cùng nhau chết cũng cùng nhau
Các anh thành liệt sĩ vô danh
Về đất mẹ trên đôi tay đồng đội
Không biển tên giấu cả dòng địa chỉ
Nhưng muôn đời tổ quốc ghi danh.
Trên đài cao có hàng ngàn nấm mộ
Mẹ lần tìm tên tuổi đứa con yêu
Bàn tay run sương phủ mờ đôi mắt
Làn khói hương nghiêng bóng mẹ chiều nay.
Giọt lệ lăn đôi vai gầy rung nhẹ
Nghẹn trong tim mẹ thầm gọi con yêu
Mái tóc bạc lơ phơ rung làn gió
Mắt lệ nhòa nhìn vào cõi xa xăm .
Về đi anh về một lần bên mẹ
Để nghẹn ngào mẹ cất tiếng ầu ơ
Để vợi bớt những niềm thương nỗi nhớ
Thỏa nỗi lòng bao năm tháng chờ mong.
Anh nằm đâu giữa đại ngàn xa thẳm
Hay ruộng đồng sông nước mênh mang
Nghe lời mẹ hãy trở về anh nhé!
Hỡi hương hồn người chiến sĩ vô danh!
Chiều tháng bẩy bên mâm cơm đạm bạc
Mẹ thẫn thờ vẫn ngóng đợi con yêu
Bát cơm thơm chờ lâu nay nguội lạnh
Tiếng thở dài thành tiếng vọng thời gian.
Mấy tuần hương ngọn đèn dầu sắp cạn
Bóng hoàng hôn đang phủ tím trời xa
Mẹ lại hát lời ru con thủa trước
Mẹ ôm anh ôm tổ quốc vào lòng.