Cho con ngắm lại mùa thu
Cái nóng, cái rét tràn qua cửa sổ.
Lớp lớp thời gian vô nghĩa tựa ngoài song.
Con lại thèm bát chè cốm hanh hao không được nấu bởi bàn tay Mẹ nữa,
Vẫn rớt lại chùm nhãn lồng cuối vụ, Mẹ bảo ngon, vị ngọt đọng đầu môi.
Na Bắc thơm, mịn màng như ngọn cỏ
Vẫn sót lại lác đác gánh hàng rong.
Nhấp miếng na xay Mẹ bảo sắp hết thu,
Thời gian ngắn đo bằng nỗi nhớ,
Sấu chín cuối mùa chua giờ mẹ chẳng dám ăn.
Con đã qua gần nửa cuộc đời, tóc cũng điểm bạc như mái đầu của Mẹ,
Giờ không thể nũng nịu chui vào lòng Mẹ.
Con ôm Mẹ giữ mãi ở thu thôi!