
Nó không ồn ào, không phô trương, mà thấm sâu qua từng bài học, từng ánh mắt, từng kỷ niệm suốt một đời người. Được làm thầy, cũng là được nhận lại một tình thương đặc biệt từ học trò– thứ tình cảm vừa hồn nhiên, vừa trong sáng, vừa khiến ta thêm trách nhiệm với nghề mình đã chọn.
Một lần trong đêm cắm trại, tôi trò chuyện với một đồng nghiệp – cũng là học trò cũ. Em nói:
– Thầy hay thật! Em nghe nói lúc thầy mới đi dạy, kinh tế cả nước còn khó khăn lắm. Người ta bỏ nghề nhiều, mà thầy vẫn bám trụ được.
Tôi mỉm cười, chậm rãi đáp:
– Ừ thì tình hình chung mà, ai sao mình vậy. Ngày ấy đi dạy ăn mặc bình dân, đâu được như bây giờ. Lúc đó nhiều phụ huynh gặp thầy giáo thường thốt lên: “Tội nghiệp ông thầy cực khổ nhiều !” nhưng cái nghề mình đã chọn thì phải kiên nhẫn mà bám theo.

Bốn mươi năm đứng lớp, tôi hiểu dạy học không chỉ là truyền đạt kiến thức, mà còn là một hành trình chia sẻ tình thương. Gặp trò nghịch phá, tôi vẫn thấy em ấy đáng thương. Muốn dạy các em, trước hết phải tập lòng từ bi, tha thứ và rèn nhẫn nại!
Niềm vui đến từ những khoảnh khắc giản dị nhiều khi đi dự đám tiệc ở đâu, chỉ cần một em nhận ra ông thầy là một lúc sau bao nhiêu trò kéo đến thăm hỏi, chúc mừng đến nỗi… thầy mệt xỉu! Có lần, trong giờ học, các em âm thầm tổ chức sinh nhật cho thầy, khiến tôi bất ngờ đến rưng rưng. Có những gia đình tôi dạy nhiều thế hệ.
Dạy học, với tôi, chưa bao giờ chỉ là một công việc để mưu sinh. Nó là một niềm vui, một tình thương, và cũng là niềm tự hào lớn nhất của đời mình.
Lời nhắn cho thế hệ sau:
Nếu một ngày bạn chọn đứng trên bục giảng, hãy nhớ rằng nghề dạy học không phải con đường dễ dàng, nhưng lại là một hành trình đẹp đẽ. Kiến thức có thể rồi sẽ quên, nhưng tình thương và tấm gương của người thầy sẽ còn mãi trong lòng học trò. Hãy bền chí, nhẫn nại, và để tình thương dẫn lối.
Nguyễn Văn Phép
(Cựu giáo viên trường PTTH Bình Minh- Vĩnh Long)