Trước đây, cuộc sống của anh Cu Ta cũng như nhiều người dân bản Luồi gắn liền với việc khai thác rừng. Gỗ, tre, mây từ rừng là nguồn thu nhập chính. Quan niệm “rừng là của trời, của chung. Ai đến trước thì hưởng phần trước” đã ăn sâu vào suy nghĩ của nhiều người, dẫn đến việc khai thác tài nguyên một cách tự phát và thiếu bền vững.

Bước ngoặt trong cuộc đời anh Cu Ta đến sau một trận lũ quét kinh hoàng càn quét qua bản. Ngập lụt, nhà cửa và ruộng vườn bị cuốn trôi. Sự tàn phá của thiên nhiên đã khiến ông và người dân bản Luồi bừng tỉnh. Họ nhận ra rằng, việc khai thác rừng quá mức đã gây ra những hậu quả nghiêm trọng và thiên nhiên đang “đòi lại nợ xưa”.
Từ thời điểm đó, anh Cu Ta bắt đầu “hành trình trả nợ” cho rừng. Thay vì tiếp tục khai thác, ông quyết định đầu tư vào việc phục hồi rừng. Anh gom góp tiền bạc, mua lại những mảnh đất rẫy, đồi trọc bỏ hoang để trồng lại rừng. Khởi đầu với chỉ 1 ha, dần dần ông mở rộng diện tích lên hơn 10 ha với các loại cây keo, tràm. Không chỉ làm một mình, anh còn tích cực tuyên truyền, vận động người dân trong bản cùng tham gia vào công cuộc trồng rừng.
Khi được bầu làm trưởng bản, anh Cu Ta càng có thêm điều kiện để thực hiện tâm huyết của mình. Anh cùng với thanh niên trong bản tổ chức tuần tra, bảo vệ rừng ngày đêm, ngăn chặn mọi hành vi xâm hại đến rừng. Nhờ sự kiên trì và quyết tâm của anh, bản Luồi đã thay đổi diện mạo. Bóng dáng của lâm tặc dần biến mất, thay vào đó là những đồi keo, tràm xanh mướt trải dài.
Không chỉ dừng lại ở việc trồng rừng, anh Cu Ta còn khuyến khích người dân Phát triển các mô hình sinh kế mới như nuôi bò, trồng gừng, làm du lịch cộng đồng để giảm áp lực lên rừng và nâng cao đời sống. Câu chuyện của anh Hồ Văn Cu Ta là minh chứng cho thấy rằng, khi con người nhận thức được tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường và hành động một cách có trách nhiệm, thì hoàn toàn có thể “hồi sinh” những khu rừng đã bị tàn phá, xây dựng một tương lai bền vững cho cộng đồng.