NHẶT
Ta đi Nhặt một linh hồn xơ xác
Nhặt những chiều hiu hắt bởi mùa Thu
Nhặt đêm đen thương xót kẻ đuôi mù
Nhặt bơ vơ trong căn phòng lặng lẽ
Nhặt tóc trắng trên đôi vai Cha Mẹ
Nhặt một thời trai trẻ chẳng yêu đương
Nhặt tình em nơi phía cuối con đường
Rồi ta Nhặt cõi trần dương phù phiếm
Ta đi Nhặt cuộc tình kia nguy hiểm
Giấu vào tim dù biết sẽ tan tành
Nhặt kiếp người sao má quá mong manh
Bao ngọt đắng cũng hoá thành sương khói
Nhặt vật chất làm thế nhân mệt mỏi
Nhặt áo cơm trôi nổi khắp sông hồ
Giấc mộng trần loang lỗ nét vẽ tô
Nhặt thời cơ đã qua rồi nuối tiếc
Nhặt ánh mắt thuở xuân thì xanh biếc
Nhặt cành hoa khi sương tuyết phủ đầy
Quá nửa đời tay còn trắng đôi tay
Thôi cứ Nhặt cho ngày sau rạng rỡ