TIẾNG THU
Thu về ve cũng ngừng kêu
Vàng sân lá đổ phong rêu gót trần
Giã từ nắng hạ lâng lâng
Xôn xao thu đến bâng khuâng nỗi niềm
Ngỡ chân em bước qua thềm
Hay chăng thu đã êm đềm ghé sang
Nửa vầng trăng khuyết lang thang
Một cơn áp thấp xé toang biển hồ
Một làn gió chướng hư vô
Thổi bay hết lá trụi trơ nhánh cành
Một đời người cũng loanh quanh
Mấy thu phiêu bạt tóc xanh phai màu
Cánh cò ngụp lặn đồng sâu
Đêm thu tĩnh mịch cò đâu thấy đường
Mẹ cò bảy nắng mười sương
Trời thu lạnh lẽo ai thương mẹ cò