NÓ
Nó lang thang giữa chợ đời
Nó không cha mẹ từ thời ấu thơ
Cuộc sống đói rách bơ vơ
Bữa cơm Nó vẫn chẳng no thất thường
Nó không có gối có giường
Nó nằm hè phố gió sương ai nhìn
Nỗi buồn mắt Nó hằn in
Chân trần không dép tay xin xỏ người
Chẳng bao giờ thấy Nó cười
Nó đi phiêu dạt hết rồi tương lai
Trong mơ lệ Nó chảy dài
Nó đang kêu mẹ kêu hoài xót xa
Nó mơ có một mái nhà
Nó mơ có mẹ với cha bên mình
Nó luôn khao khát gia đình
Nó mong sẽ được học hành vui chơi