Xe vẫn chạy vì miền Nam còn ở phía trước

Đi trên những con đường thế hệ cha, anh đã lái xe vận chuyển hàng hoá, súng đạn ra chiến trường mới thấy thế hệ đi trước đã vô cùng dũng cảm và tài giỏi. Ngày nay, đường đã mở rộng, đèo dốc được hạ thấp, xe, chạy giữa ban ngày. Thế nhưng vẫn còn nhũng khúc quanh co đến giật mình. Thế mới biết thế hệ cha, ông đã vươt qua biết bao gian khổ khi lái xe ra chiến trường bên núi cao, vực sâu, xe chạy ban đêm, với từng đoàn máy bay, đich vần vũ trên đầu giữa mưa bom, bão đạn vây quanh. Tài năng phi thường, sự hy sinh và lòng yêu nước vô bờ bến đã tạo nên những kì tích kháng chiến thần kỳ của binh chủng. Nhân kỷ niệm 80 năm ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam, bài viết cùng nhớ lại những vần thơ xe vẫn chạy.

Sinh thời, trong bài thơ  “Xe không kính” nhà thơ Phạm Tiến Duật từng viết:

Không có kính không phải vì xe không có kính

Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi

Ung dung buồng lái ta ngồi

Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.

Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng

Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim

Thấy sao trời và đột ngột cánh chìm

Như sa, như ùa vào buồng lái.

Không có kính, ừ thì  xe có bụi

Bụi phun tóc trắng như người già

Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc

Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha.

Không có kính, ừ thì ta ướt áo

Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời

Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa

Mưa ngừng, gió lùa khô cũng mau thôi.

Những chiếc xe từ trong bom rơi

Ðã về đây họp thành tiểu đội

Gặp bè bạn suốt dọc đường đi tới

Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.

Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời

Chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy

Võng mắc chông chênh đường xe chạy

Lại đi, lại đi trời xanh thêm.

Không có kính, rồi xe không có đèn

Không có mui xe, thùng xe có xước

Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước

Chỉ cần trong xe có một trái tim.

Cố nhà thơ Phạm Tiên Duật đã đi về cõi vĩnh hằng nhưng những vần thơ bất hủ anh để lại đã cho tất cả chúng ta những tình cảm chân thành của cả một thời để nhớ.